làm thêm lão già chén cấp dưới đáng đồng tiền, Thanh Vân Môn thì không cần nói cũng biết chúng gặp phải thứ dữ rồi. Dù rất tiếc nuối con mỗi đã ở ngay tận miệng, nhưng mạng sống còn quan trọng hơn, chúng không dám làm liều. Tất thảy không nói không rằng, vội vã nhao tới, niềm vui sếp chén cấp dưới đuợc lên đỉnh ôm lấy tên kia rồi khiêng nhau lủi đi mất. Tiểu Phàm nhìn bọn chúng đi rồi, ánh mắt mới trở lại bình thường, y nhìn xuống vị cô nương vẫn đang nằm ngửa dưới chân: – Cô nương, cô không sao ch… Gã chưa kịp nói hết câu thì cứng họng lại, cảm giác cổ họng hắn khô không khốc. Bên